Không kèn không trống
Hoàng Thanh Trúc (danlambao) - Hôm nay bất ngờ nhìn tấm ảnh này làm tôi nhớ lại, sau 30/4/75 những tháng đầu tiên nơi khu phố tôi cư ngụ “chính quyền cách mạng” hay lùa những công nhân viên chức cá kèo “không có số má” của chính phủ VNCH đến những hội trường trong Phường để học tập cải tạo tư tưởng. Cái ấn tượng để lại trong tôi sâu đậm nhất là trong hội trường, trên cao phía sau bàn chủ tọa là hai cái bảng hiệu to đùng dài ngoằn màu đỏ chữ vàng: có một bảng ghi: “Chủ nghĩa Mác-Lênin: Bách chiến bách thắng – Vô địch – Muôn năm”. Ấn tượng là vì trong xã hội miền Nam trước đó, những đại từ tuyên xưng như “bách chiến bách thắng hay vô địch hoặc muôn năm” thường rất thận trọng khi xử dụng, gần như nó phải khẳng định rất hùng hồn tuyệt đối và bao gồm thêm ý nghĩa của Chân Thiện Mỹ trong danh từ ấy thì mới được dùng.
Không riêng gì tôi nhiều người trí thức xung quanh cũng tự hỏi cái chủ nghĩa MácLênin là cái giống gì mà ghê gớm thế? Trăm trận, trăm thắng, mãi mãi không có đối thủ? rồi tiếp theo các năm sau, cái bảng khẩu hiệu ấy càng sơn son thếp vàng phổ biến ở nhiều nơi trang trọng như thờ tự khắp Sài Gòn và cả Miền Nam. Con Lạc cháu Hồng phải chấp nhận nó như một cái sẹo ngoại lai đột biến không mong đợi mọc ra từ cơ thể của “gen” di truyền Việt... Cho tới... mười sáu năm sau, cuối 1991 khi Liên xô và Đông Âu như quân bài đomino luân phiên sụp đổ thì người ta mới thật sự ngạc nhiên và thú vị khi thấy cái Chủ nghĩa Mác-Lênin bách chiến bách thắng – Vô địch ấy lại không thể chiến thắng nỗi với người dân không võ trang trong nước mình? Và cũng ngạc nhiên thú vị không kém khi phát hiện “đảng ta” âm thầm lặng lẽ bôi xóa hay hạ bệ cái khẩu hiệu trang trọng nhất của người CSVN này, nó âm thầm như một đám ma của phường trộm cướp “không kèn, không trống” sợ rùm beng, xấu hổ khi người đời biết được.
(Toàn cảnh phiên khai mạc Hội nghị Trung ương Đảng khóa XI lần thứ ba, hai ông Tổ “Râu xồm” mấy chục năm ngồi ngang hàng với cờ đỏ sao vàng, hôm nay tự nhiên “Biến Mất” ?? Không biết hai ông lìa đời hồi nào ?? ) -- (Ảnh: Trí Dũng/TTXVN)
Rồi hôm nay cũng vậy – Ba mươi sáu năm kể từ 1975 – Không kèn không trống. Tới lượt hai ông tổ phụ của CSVN “Mác – Lênin” lìa đời mà không một lời trối trăn cho gần ba triệu đảng viên CSVN con cháu mình?Nghĩ thật là kỳ cục, ông Công ông Táo trong bếp mà còn được đón, đưa, lý ra ở cái vị trí hai ông râu xồm đó ngồi cao lắm chớ! ngang với đảng kỳ và quốc kỳ thì “Tang Lễ” phải cấp nhà nước hoạc là phải Siêu tang lễ mới xứng tầm bởi hai ổng có tới bảy mươi năm trị vì trong cương vị như “Thái Thượng Song Hoàng” trong triều đại CSVN này.
Nghĩ cũng vui vui – Năm 1991 khi nhân dân Liên Xô và Đông Âu vùng lên nguyền rũa và đập tan cái thành trì: “bách chiến bách thắng vô địch” ấy thì “đảng ta” vội vã âm thầm đưa tiễn Linh Vị hai ông đi trước, đến hai mươi năm sau, 2011 hai ổng mới lìa đời … “hay bị bức tử”?
Tuy nhiên, đôi khi còn phải đợi – Cũng có lúc “đảng ta” vì nhạy cảm đề nghị hai ông đi nghỉ dưỡng đâu đó không chừng! vì TBT sắp lên đường triều kiến mà Trung Nam Hải dù là Cộng Sản nhưng không có tục lệ tôn hai ông giáo Mác và lưỡi Lê này làm thái thượng hoàng vì vậy nếu đã từ giã “xét lại” rồi thì cũng nên quên Lênin cho phải phép – Thôi thì chờ xem tập II coi kết cục ra sao? chớ từ khi suy tôn hai ông tổ phụ “râu xồm”, mỗi lần hội nghị triều chính “đảng ta” khó lòng mà vắng mặt “Song Thái Thượng Hoàng” ngồi giám sát ngang hàng với quốc và đảng kỳ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét