Trần Bình Minh (VTV): Lên và xuống
Nguyễn Đình Ấm (danlambao) - Từ trước cái tối ngày 4/8/2011 “định mệnh” ấy, hình ảnh TBM còn rất đẹp trong tâm trí tôi.
Vào những 1995-1996 tôi đang gặp hoạn nạn lớn. Do tôi “cản phá” nhiều vụ tham nhũng, trộm cắp và đặc biệt là vụ mua hai chiếc máy bay Fokker 70 một cách thất sách, tai hại (khi hãng chế tạo đã phá sản)… nên tôi bị tạp chí HKVN(cơ quan của cục HKVN) nơi tôi làm việc loại ra khỏi nghề phóng viên, bắt đi bán bao dạo, làm tạp vụ… Vẫn không khuất phục, tôi bị A 24 bộ Nội Vụ (khi ấy) triệu tập, thẩm vấn, khởi tố, khám xét nhà cửa... Tôi đứng trước cửa nhà tù. Phải nói, thời đó không chỉ đói rách mà mạng sống cũng như trứng để đầu gậy. Một vụ tai nạn xe vô lý, khó hiểu làm tôi suýt “về với tổ tiên”…
Giữa lúc gian nguy đó, tôi được nhiều CBNV ngành HKVN động viên, bí mật cung cấp thêm nhiều tài liệu tham nhũng rất quan trọng để có thừa vũ khí chiến đấu. Đặc biệt, khi ấy bạn đồng nghiệp Trần Bình Minh ở VTV dũng cảm phanh phui vụ phá rừng ở Tánh Linh, người tố cáo Nguyễn Tăng Thắng phiêu bạt, phải bán cả giường, tủ để đấu tranh với bọn chức quyền địa phương phá rừng…Tôi luôn tự nhủ, một nông dân nghèo mà còn dám như thế thì mình còn thuận lợi hơn rất nhiều… Từ đó, tôi tiếp tục chiến đấu và may mắn thoát nạn trở về nghề báo. Cũng từ đây hình ảnh đồng nghiệp TBM lặn lội vào tận miền Nam trung bộ truy lùng đưa lên màn ảnh bọn phá rừng… sống mãi trong tôi. Hành động của anh đã động viên tôi rất nhiều. Sự tin yêu với anh đến mức tôi đã từng đến nhà anh ở phố Trần Phú để nhờ có ý kiến với VTV cứu giúp tôi. Mặc dù sau đó VTV chỉ đưa một tin nhỏ không giúp được gì nhưng tôi nhớ mãi khuôn mặt thanh tú, sáng sủa, thông minh, thái độ chân tình của TBM...
Thời gian qua, tôi được tin phó TGĐTBM vào làm phó bí thư tỉnh ủy Nghệ An rồi nghe tin anh lên chức TGĐ trong một hoàn cảnh đầy bí hiểm. Ông Đăng Tuấn tự rời bỏ cái ghế cũng đầy béo bở một cách ngổn ngang tâm sự… Vốn có bạn bè, người nhà ở VTV tôi từng nghe ở đây cũng đầy rẫy những bê bối và tin rằng VTV sẽ có những cải thiện cả về chuyên môn và đạo đức khi TBM làm TGĐ.
Tuy nhiên, tôi đã hơn bị nhầm, TBM dù thế nào cũng không thể là anh ta (nếu là người như tôi nghĩ) khi ngồi vào cái ghế đầy quyền thế và béo bở ấy. Đã ngót 40 năm cầm bút (kể cả hồi ở chiến trường 559), học chính quy ở trường tuyên huấn TƯ (nay là học viện báo chí tuyên truyền), bao phen “lên bờ, xuống ruộng” và lặn lội ở cái “xó” hàng không nhưng là cái “chợ trời” của dân báo chí, tôi không lạ gì cái vở diễn của VTV tối hôm 4/8 về vụ án Cù Huy Hà Vũ. Cái kịch bản ấy với kẻ bất tài như tôi cũng chỉ cần 5 phút là hoàn tất. Thế này nhé: Khi người ta muốn hạ bệ bọn “phản động” hay “thế lực thù địch” nào kiểu CHHV thì chỉ cần sưu tầm vài cái xấu trong đời thường thậm chí bịa đặt thị phi rồi đi phỏng vấn những thành phần dân ít hiểu hoặc hiểu ý họ, những công dân “không thể nói khác” có đủ cỡ già trẻ, gái ,trai, cán bộ, thường dân… đông đúc ở mọi nơi rồi về biên tập cắt bỏ những chỗ hớ hênh không ăn nhập “chủ đề”… và phát. Với ý đồ ca ngợi, xu nịnh ai đó thì cũng vẫn hỏi những thành phần dân trên kia thậm chí lượm cả thông tin lá cải, giấy gói rác nước ngoài tâng bốc rồi đăng lại…
Có thể nói, bất cứ ai ngồi vào những chiếc ghế kiểu của TBM thì cũng không thể làm khác. Bởi đó là “chức năng, nhiệm vụ” và để làm việc đó một cách tối ưu là dùng kịch bản thuộc hàng cổ điển của báo chí VN mà một phóng viên hạng bét cũng có thể làm.
Tuy nhiên, tôi hơi ngạc nhiên về trường hợp ơ VTV của TBM hôm 4/8. Với báo An ninh thế giới của Hữu Ước thì việc moi móc đời tư, viết bừa bãi CHHV thì không có gì lạ. Nhưng với TBM thì tôi hơi bị xốc. Với một người có nhân cách như TBM thì đáng lẽ không thể phát sóng khi cái anh cán bộ phường tuổi non choẹt mà kể về cụ Huy Cận (đã mất từ lâu) chửi rủa thằng con từ đời nảo đời nào thì có tin lời nói đó là sự thật? Và nếu có thật thì có liên quan gì đến những ý tưởng, kiến nghị của CHHV ở tầm quốc kế, dân sinh? Mà thời thơ trẻ thì mấy người con mà không bị bố, mẹ la mắng, thậm chí đánh chửi? Hơn nữa, trong tay anh cán bộ phường kia cũng như TBM có băng ghi âm câu chửi của cụ Huy Cận hay không? Câu chuyện kia nếu không có thật mà phát ngôn bừa nơi đầu đường xó chợ còn được chứ đã đưa lên sóng quốc gia để cả chục triệu khán giả hiểu sai về một con người như thế thì lương tâm TBM và những người liên quan có chút áy náy gì không? Hay chỉ ỷ vào thời buổi một thiếu nữ tát cảnh sát thì bị khởi tố còn công an đạp vào mặt dân yêu nước thì vẫn chỉ tạm đình chỉ công tác; một video clip đạp thô bạo, dã man vào mặt người thì còn “nghiên cứu, điều tra” thật, giả, đi giám định… còn cô gái tát viên cảnh sát giữa phố sá ồn ào thì xác định được ngay?… Nếu người chỉ ỷ vào thời thế để làm bừa, nói bừa, vùi giập người yếu đuối khác thì sẽ là loại người gì? Thời buổi này không thiếu loại người như thế nhưng theo tôi không nên có ở người cầm bút cỡ như TBM. Hôm ấy TBM không thể làm khác nhưng có thể không có những chi tiết “moi móc” hèn hạ như vậy mà vẫn không sao, cái ghế vẫn không thể lung lay vì thiếu những chi tiết như thế...
Người cầm bút có thể nghèo khó nhưng không thể thiếu nhân cách, lòng nhân ái... Ngược lại, người cầm bút có thể lên chức, lên lương, vinh hoa, phú quý… nhưng không phải là từ những việc thất đức, tầm thường kiểu như vậy.
Với tôi, thời gian trước đây TBM đã lên vị trí của một nhà báo chân chính rồi đến chức tổng giám đốc nhưng rất tiếc, từ tối 4/8 dưới con mắt tôi anh đã xuống thân phận một “nô bộc” vụng về, đúng như lời nhà báo kỳ cựu nổi tiếng Lê Phú Khải nói trong bài “ Lời ai điếu cho một nền báo chí nô bộc” gần đây.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét